An Ấu Dư
An Ấu Dư là người Thiểm Tay, đã đổ khoa bạt cống. Chàng rất chuộng nghĩa, hay vung tiền vì người khác. Ngoài ra chàng lại thích phóng sinh, gặp ai săn được chim đều không ngại giá cao, mua lấy rồi thả ra. Gặp lúc nhà ông cậu có tang, chàng đến giúp việc đưa đám. Khi trời tối chàng trở về qua núi Hoa Nhạc rồi bị lạc lối trong núi nên lòng rất lo sợ. Tình cờ chàng thấy xa xa có ánh đèn, bèn xăm xăm đi lại. Được mấy bước chàng chợt thấy một cụ già lưng còng kéo lê gậy, băng đường tắt đi tới rất mau. An dừng chân định hỏi thăm thì cụ già đã hỏi trước chàng là ai. An thưa là lạc lối và nói chỗ có ánh đèn kia hẳn là xóm núi, định đến ngủ nhờ. Cụ già bảo:
Nơi đấy không yên ổn đâu. May là cậu gặp lão. Cậu hãy theo lão về nhà, tuy mái tranh đơn sơ song cũng có chỗ nghỉ ngơi thoải mái.
An mừng quá, đi theo chừng một dặm tới một xóm nhỏ. Ông già gõ vào cửa phên, một bà già ra mở cửa chào hỏi:
Ông về đấy à?
Ông già đáp:
Phải.
An bước vào thấy nhà thấp mà hẹp. Cụ già chong đèn giục