Linh miêu
Bà Thuỷ phải lấy hơi mấy lượt mới kể hết câu chuyện được:
- Lần cuối cùng là sáng sớm hôm nay, khi tôi cố gắng mở mắt ra thì nhìn thấy được anh ta nằm đó, không cử động nhưng mắt thì cứ nhìn tôi đăm đăm như muốn nói gì đó mà nói không được.
Tôi sợ quá định kêu lên, nhưng cũng không tài nào kêu dược!
Ông pháp sư Hoàng Vệ lắng nghe rất kỹ, rồi nhẹ nhàng nói:
- Bà là người thứ hai kể câu chuyện này. Rõ ràng đó là một hồn ma, nhưng nó không giống như các hồn ma mà mọi người từng gặp. Nó không hại người, cũng không hung dữ hay ma mãnh. Đặc biệt hơn, nó là một người nam.
Bà Bích Thuỷ hỏi lại:
- Đã là ma thì nam hay nữ cũng như nhau, sao gọi là đặc biệt?
Nhắm mắt một lúc, rồi đột nhiên vị pháp sư nói:
- Nhưng ở đây chì khác! Nó không phải là một oan hồn bình thường như tôi tưởng. Bà xem đây...
Ông đưa cổ tay mình ra, bà Thuỷ nhìn thấy năm dấu đỏ rướm máu quanh cổ tay, bà kinh ngạc:
- Ông bị sao vậy và bị bao lâu rồi sao không bôi thuốc?
Ông pháp sư nghiêm giọng:
- Mới vừa bị tức thời! Hồn ma này đã cao tay ấn hơn tôi tưởng, nên suýt đã mất mạng với nó!
Ông lại đưa cổ tay bên kia, có hai dấu răng ngập sâu vào