Nỗi Lòng Của Hương
Đám tang thằng Toàn có thể nói là một ngày vô cùng buồn bã không chỉ với họ hàng nhà ông Lâm, mà nó còn là một cú sốc lớn tới gia đình của ông ta. Hương thì khóc đến lạc cả giọng, hai mắt sung húp, bà Liên thì vẻ mặt cũng có thoáng một chút buồn, nhưng cái buồn đó có thể nói là một cái buồn giả tạo. Riêng ông Lâm thì không hề nói một câu nào, bởi có lẽ trong lòng ông bây giờ không còn gì khác ngoài một sự hụt hẫng trống trải đến kinh người. Ông Lâm đã không có mặt ở bên cạnh thằng Toàn lúc nó mất, mà nói cho rõ hơn, ông Lâm mới chỉ có mặt được ở cái đám tang này sau lúc bắt đầu có tầm một tiếng mà thôi. Ông Lâm đứng đó mặt vô cảm, không một giọt nước mắt, không một tiếng khóc than, họa chăng sâu thẳm trong đáy lòng của ông, ông ta cũng đã chết cùng với đứa con trai duy nhất của mình rồi. Ông Lâm đứng đó lặng nhìn Hưng đang ôm Hương vào lòng mà khẽ vỗ về, cái tiếng khóc như thét lên trong cái không khí buồn bã tang thương này tựa như từng lưỡi dao cứa vào ruột gan ông. Ai để ý kĩ, có thể thấy người ông Lâm rung lên từng hồi khi mà ông ta nghe thấy tiếng khóc của Hương cứ thé lên.
Như không cam lòng, ông Lâm từ từ tiến lại phía Hương. Hưng nhìn thấy vậy thì hiểu ý, cậu khẽ lùi lại mấy bước để ông Lâm tiến lên mà ôm lấy Hương vào lòng vỗ về. Hương thấy bố mình tiến lại ôm ấp vỗ về, bất chợt cô đẩy mạnh ông Lâm ra